Monday, October 29, 2012

Tôi Làm Thầy Giáo - Hồi Ức (Phần IV)



Những tháng ngày sau cuối: 

Những tháng ngày sau cuối trong cuộc đời đi dạy của tôi được tôi tính từ lúc sau biến cố "đình chỉ" cho đến ngày tôi không còn đứng trên bục giảng nữa.  Đó là một khoảng thời gian không dài, chỉ khoảng hơn một năm, nhưng lại mang nhiều tính chất kịch tính.  Trở lại bục giảng, tất cả vẫn như cũ, nhưng tôi thấy mình không còn nguyên vẹn như xưa nữa.  Vẫn còn đấy tấm lòng của một người thầy luôn hết lòng vì những đứa học sinh, nhưng trong tôi có phần nào sự gắng gượng (gắng gượng cho đến ngày các em thi tốt nghiệp xong và ra trường).  Tôi dự cảm rằng mối ràng buộc giữa tôi với cái nghề giáo này đang tiến dần đến giai đoạn cuối cùng của nó.

Friday, October 19, 2012

Tôi Làm Thầy Giáo - Hồi Ức (Phần III)




Hình ảnh người thầy: 

Trong suốt đoạn đời làm thầy giáo của mình, thường thì người thầy nào cũng nhận được khá nhiều sự ngưỡng mộ từ các em học sinh, nhất là các em học sinh nữ.  Tuy nhiên, có điều cần được làm rõ ở đây là:  Thứ tình cảm ấy không hẳn là tình yêu trai gái.  Chỉ cần có một chút tỉnh táo và lương tâm chức nghiệp, những người đứng trên bục giảng có thể nhận ra được rằng đó chỉ là những rung động non trẻ đầu đời trước cái đẹp của hình ảnh người thầy.  Hình ảnh người thầy đẹp vì nó vừa mang phong thái uy nghi của một người nhận lãnh sứ mệnh trao truyền tri thức, vừa thấp thoáng dáng nét lãng mạn của một vị "bạch mã hoàng tử" trong mộng.  Chính vì thế, nó có sức quyến rũ mạnh mẽ đối với những tâm hồn mới lớn.  Những xúc cảm đầu đời ấy vốn tinh khôi, trong lành và mong manh như những giọt sương trên lá cành buổi sớm, nên sự vượt quá giới hạn có thể ví như những ngọn gió ban mai lay động, có thể vô tình làm vỡ tan đi tất cả.

Sunday, October 7, 2012

Tôi Làm Thầy Giáo - Hồi Ức (Phần II)




Ngôi trường rất trẻ:

Rời khoảng thời gian thực tập, nửa năm sau, tôi được phân công về giảng dạy ở một ngôi trường cấp ba rất trẻ, có một đội ngũ giáo viên cũng còn rất trẻ.  Nói ngôi trường trẻ vì nó vừa được thành lập cách đấy không lâu:  Số lớp học có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn số giáo viên cũng chỉ nhỉnh hơn một chút và hầu như chỉ toàn là giáo viên nam.  Ngoài thầy hiệu trưởng và một vài giáo viên dạy môn Văn đến từ miền Bắc, còn lại đều là người miền Nam.  Ngày về trường, cho đến khi rời xa vài năm sau đó, tôi vẫn là một trong vài giáo viên trẻ nhất trường.  Các giáo viên còn lại cũng không lớn tuổi hơn nhiều lắm.  Người lớn nhất có lẽ là thầy hiệu trưởng với lứa tuổi xấp xỉ bốn mươi.  Đó là một người đàn ông hiền lành, ăn nói nhỏ nhẹ, phải sống xa gia đình nên có vẻ rất cô đơn.

Monday, October 1, 2012

Tôi Làm Thầy Giáo - Hồi Ức (Phần I)




Nghiệp giáo:

Đối với nhiều người đã và vẫn còn đang làm thầy giáo thì có lẽ làm nhà giáo là một nghiệp hơn là một nghề.  Với bối cảnh xã hội VN trong suốt vài thập kỷ qua, hầu như chưa có ai có thể sống đủ đầy với nghề này cả.  Tuy vậy, những người lái đò trên cạn ấy vẫn miệt mài đưa đón những người khách sang sông.  Miệt mài như thế, nhưng nếu thử một lần hỏi họ xem họ có thực sự hạnh phúc với nghề không, e rằng đa số sẽ trả lời là không.  Thế sao họ không bỏ nghề?  Đã bảo là nghiệp mà.  Nghiệp làm giáo phần nào giống như nghiệp xướng ca:  Một ngày đứng trên bục giảng là vận vào mình cái nghiệp của một kiếp tằm, cứ miệt mài nhả tơ cho đời, cho đến những sợi tơ cuối cùng.