Director: Franco Zeffirelli
Adapted from: Jane Eyre
113 minutes
Jane Eyre is a 1996 American, British, French and Italian romantic epic and dramatic feature film adaptation of Charlotte Brontë's 1847 novel of the same name. This Hollywood version, directed by Franco Zeffirelli, is similar to the original novel, although it compresses and eliminates most of the plot in the last quarter of the book (the running away, the trials and tribulations, new found relations, and new job) to make it fit into a 2-hour movie.
Cast
Charlotte Gainsbourg as Jane Eyre
Joan Plowright as Mrs. Fairfax
Anna Paquin as Young Jane
Geraldine Chaplin as Miss Scatcherd
Directed by
Franco Zeffirelli
Screenplay by
Hugh Whitemore
Zeffirelli
Based On The Novel by
Charlotte Bronte
Drama, Foreign, Romance
Rated PG For Thematic Elements and Brief Violence
113 minutes
Jane Eyre là câu chuyện về một cô gái nhỏ sống trong thế kỷ 19. Jane là một cô bé mồ côi, lớn lên trong bất hạnh, cay đắng nhưng vẫn lương thiện, khiêm tốn và đặc biệt can đảm. Sau những năm tháng khổ nhục sống với gia đình người họ hàng, bị đánh đập, bị bỏ mặc đói khát, cô bé được gửi tới một trường từ thiện của Giáo hội. Tại đây, cũng như hàng ngàn trại trẻ khác trên khắp nước Anh, Jane được giáo dục theo chủ nghĩa khổ hạnh, phải sống trong những điều kiện ngặt nghèo, trải qua nhiều dịch bệnh, bị sỉ nhục, đánh đập…
Tuy vậy, ngay từ khi còn rất nhỏ, ý thức phản kháng và tinh thần tự lập luôn mạnh mẽ trong Jane. Sau những năm tháng bất hạnh, cô bé bước vào cuộc đời và trở thành một gia sư tại Thornfield Hall - lâu đài của một vị quý tộc lạnh lùng, nghiêm khắc. Tại đây, hạnh phúc đã tới với Jane, nhưng cũng ngay trong đám cưới của cô, Jane phát hiện ra một bí mật có thể tiêu diệt tình yêu của cô mãi mãi.
An orphaned young girl, Jane Eyre (Anna Paquin), suffers humiliation and abuse at the hands of her aunt (Fiona Shaw) and is subsequently banished to a strict boarding school for several years. Upon her release, the adult Jane (Charlotte Gainsbourg) becomes a governess at Thornfield Hall, caring for the child of Mr. Rochester (William Hurt) and his ailing wife (Maria Schneider). Jane and the enigmatic Rochester begin an intense relationship overshadowed by doubt and madness.
JANE EYRE (1996)
| Roger Ebert
In "Jane Eyre" can be found all of the elements of the modern Gothic romance novel, which fills paperback racks with countless versions of the same story. The covers give the game away: In the foreground, a wide- eyed heroine, hair flying, bodice torn, flees from a forbidding Gothic manor. In the manor, a light shines in one window, high in a tower. In the background, a dark, sinister man glowers enigmatically. Additional elements, such as horses, children, dogs, governesses, willow trees and tombstones, are optional.
| Roger Ebert
In "Jane Eyre" can be found all of the elements of the modern Gothic romance novel, which fills paperback racks with countless versions of the same story. The covers give the game away: In the foreground, a wide- eyed heroine, hair flying, bodice torn, flees from a forbidding Gothic manor. In the manor, a light shines in one window, high in a tower. In the background, a dark, sinister man glowers enigmatically. Additional elements, such as horses, children, dogs, governesses, willow trees and tombstones, are optional.
What made "Jane Eyre" work so well as a novel by Charlotte Bronte, and in three previous film versions, is the classic purity of the two central characters. Jane (played here by Charlotte Gainsbourg) is plain, severe addressed in somber clothes, an unwanted orphan whose unhappy days at boarding school have been followed by employment at the forbidding Thornfield Hall. Ander. Rochester (William Hurt), the master of the hall, is tall, dark, handsome, glowering, deep-voiced and enigmatic. These two anchors -- the uncertain young girl and the distant, potentially threatening older man -- can be found in almost every Gothic story, and it doesn't take a Freud to plunder the subtext.
The new "Jane Eyre" has been directed and co-written by Franco Zeffirelli, the Italian director of films and opera who is drawn to English literature; he made the Taylor-Burton "Taming of the Shrew" in 1967, a classic” Romeo and Juliet" in 1968, and Mel Gibson's 1990 "Hamlet." The first two of those films were bursting with life and color, but "Hamlet" had a gloomier, damper texture, and with "Jane Eyre," Zeffirelli has banished brightness and created a cold, gray world where, as the dialogue has it, "The shadows are as important as the light.
"This is the right approach. Jane Eyre's world must seem an ominous and forbidding place, charged with implied sexuality. In a sense, Jane’s environment is sexuality -- which surrounds her, misunderstood and unacknowledged.
The movie creates the right visual atmosphere, of deep shadows and gloomy interiors; the cinematographer, David Watkin, who also shot Zeffirelli's "Hamlet," makes Thornfield Hall into a place where Jane's bedchamber is sunny and bright, but the spaces controlled by Rochester are ominous.
As played by Charlotte Gainsbourg, Jane's wide mouth and deep-set eyes make her look in the mirror with despair. After her unhappy childhood and adolescence, she has come to Thornfield to teach a young girl who is Rochester’s ward, and she is a prim, dark figure in the background at his fancy-dress balls.
As Blanche (Elle Macpherson), Rochester's snobby blond fiancee, observes, "You can always tell a governess at first glance. They're plain -- in a very special way.
"For Jane Eyre, Thornfield is a happy place, despite Rochester’s enigmatic comings and goings. As a young orphan (played by Anna Paquin, the Oscar winner from "The Piano"), Jane was hated by her aunt ("I have done what I could for the girl, but she has a willful, obstinate nature") and sent to a strict, cruel school. But there her spirit is not broken. When the headmaster labels her a liar and asks if she knows how to avoid going to hell, she replies:"Keep well and not die, sir.
"At Thornfield Hall, the household is ruled by the kindly Mrs. Fairfax (Joan Plowright), and Jane's duty is to be governess for Adele Varens(Josephine Serre), whose relationship to Rochester is unexplained. There is another employee at the hall, Grace Poole (Billie Whitelaw), whose duties are mysterious but are perhaps connected to the disturbing screams that are sometimes heard in the middle of the night, from a locked room in a far wing.
The key to the story is Jane's romantic attraction to Rochester -- whom she fears to approach. Does he like her? Dislike her? Notice her? Rochester, so often away, does not explain himself. (One of his rare sallies: "You are not naturally austere any more than I am naturally vicious.") But one night when Jane saves him from a mysterious fire and is soaked in the process, he gives her his cloak to wrap herself in, and as she pulls it around herself, they both realize a divide has been crossed.
What I liked about this version is that Zeffirelli is true to the characters. Rochester never really melts, and Jane Eyre is spared the obligatory glamor shot when she takes her hair down and we realize she was really beautiful all along (as when Joan Fontaine starred in the 1944 version, opposite Orson Welles' Rochester). This is a romance between two troubled, wounded people, and by playing it that way Zeffirelli makes it touching, when it could have been recycled Gothic Lite.
Note: Jean Rhys wrote a novel called Wide Sargasso Sea that dealt with Rochester's life in Jamaica, and the first Mrs. Rochester. In 1993 it was made into a good film, erotic and atmospheric, by John Duigan.
| Roger EbertApril 12, 1996
11 Lessons That 'Jane Eyre' Can Teach Every 21st Century Woman About How To Live Well
Charlotte Brontë's "Jane Eyre" was published on this day in 1847.
While I'm a very big fan of most Victorian literature, "Jane Eyre" made an impression on me that other novels formerly hadn't. "Jane Eyre" is not just a gothic romance novel. It's a bildungsroman, a coming-of-age story. It is the first of its kind in some ways, as it's written by a woman about the interior life of a woman. Female thoughts and feelings were exposed. Brontë has been referred to as "the first historian of the private consciousness."
I love that Jane Eyre is an unconventional heroine. She is not beautiful, but instead is rather plain looking. She is an underdog who the reader roots for through the entire novel. I love that Jane Eyre overcomes her troubled, impoverished past. I love that Jane Eyre does the right thing for herself. She is the epitome of a strong woman. She teaches the importance of self-reliance. She supports herself at a time when it was extremely hard for a woman to do such a thing on her own.
The novel was very shocking for its time. One reviewer said that the book "might be written by a woman but not by a lady." People were scandalized that Eyre returned to Rochester. However, the first edition still sold out in six weeks.
Every time I encounter a woman who hasn't read this book, I advise reading it immediately. Women can learn so much from this great Victorian heroine.
This is not to suggest that Jane Eyre didn't have flaws. She continues to call her love interest "master," which is pretty bizarre. She can be semi-subservient to him. She isn't a perfect character, which I love about her, too.
Still, there's much to be learned from the way she chooses to live. Here are some pieces of wisdom that women could learn from "Jane Eyre":
1. You can overcome your past, no matter how bad it is. Jane Eyre is tortured and made miserable as a child by her horrible relatives. I seriously cried through the whole first half of the book at how cruel the people who raised her were. Her cousin, John, is the worst. He constantly reminds her that she's an orphan, the children exclude her from their games, she is punished by being locked in the room that her uncle died in. Jane at first harbors grudges. She confronts her aunt before she leaves for boarding school, and essentially cuts this family out of her life. Who wouldn't? But she learns a lot about letting go when she is sent to boarding school and befriends a sickly girl named Helen. As Helen notes, "“Life appears to me too short to be spent in nursing animosity or registering wrongs.”
2. “Your will shall decide your destiny.” You can do whatever you want to do. It is up to you, and how much you really want something determines whether or not it will happen. Jane faces so much adversity in her youth. People are constantly mean to her, and she is made to feel very unimportant. But she believes in herself and her ability to overcome. Despite having no family and no money, she still finds a governess job and manages to live well. And you know what? Despite that during most of the book, only bad things are happening to her, she still goes on to live happily ever after.
3. Tell the guy you want to date him already! Jane says, “'...it is madness in all women to let a secret love kindle within them, which, if unreturned and unknown, must devour the life that feeds it; and, if discovered and responded to, must lead, ignis-fatuus-like, into miry wilds whence there is no extrication.'" Secretly crushing on that barista at the coffee shop or the person you see on the subway every day will get you nowhere. Just ask him out. It will be a lot less painful than pining away in silence.
4. Loving and respecting yourself is essential, and is the key to independence. When that naggy inner voice we all have in our heads confronts Jane and asks her who will care for her now that she has left Rochester, she responds with, “I care for myself. The more solitary, the more friendless, the more unsustained I am, the more I will respect myself.” Jane knows that marrying this man, who is already married to another, is wrong, no matter how much she loves him. She has too much love and respect for herself to marry someone who has so misled her (although I know, I know. She DOES marry him later. But by that point, she has had enough time to reflect on and think about the situation thoroughly and come to her own conclusions, rather than let Rochester convince her that marrying would be okay).
3. Tell the guy you want to date him already! Jane says, “'...it is madness in all women to let a secret love kindle within them, which, if unreturned and unknown, must devour the life that feeds it; and, if discovered and responded to, must lead, ignis-fatuus-like, into miry wilds whence there is no extrication.'" Secretly crushing on that barista at the coffee shop or the person you see on the subway every day will get you nowhere. Just ask him out. It will be a lot less painful than pining away in silence.
4. Loving and respecting yourself is essential, and is the key to independence. When that naggy inner voice we all have in our heads confronts Jane and asks her who will care for her now that she has left Rochester, she responds with, “I care for myself. The more solitary, the more friendless, the more unsustained I am, the more I will respect myself.” Jane knows that marrying this man, who is already married to another, is wrong, no matter how much she loves him. She has too much love and respect for herself to marry someone who has so misled her (although I know, I know. She DOES marry him later. But by that point, she has had enough time to reflect on and think about the situation thoroughly and come to her own conclusions, rather than let Rochester convince her that marrying would be okay).
5. Be positive. When Jane Eyre was younger, she had a tendency to feel sorry for herself. And she had a lot to feel sorry about! Her life was miserable. But, as she gets older, she begins to see that everything has a silver lining. She learns to be happy despite her past. She even relates that as a child, “Even for me life had its gleams of sunshine.”
6. Don't ever let anyone tell you you can't do something just because you're a woman. Take a look at this awesome passage and let it inspire you. Remember that this was published in 1847! "Women are supposed to be very calm generally: but women feel just as men feel; they need exercise for their faculties, and a field for their efforts, as much as their brothers do; they suffer from too rigid a restraint, to absolute a stagnation, precisely as men would suffer; and it is narrow-minded in their more privileged fellow-creatures to say that they ought to confine themselves to making puddings and knitting stockings, to playing on the piano and embroidering bags. It is thoughtless to condemn them, or laugh at them, if they seek to do more or learn more than custom has pronounced necessary for their sex.”
7. You are stronger than you think.Yet another pieces of Helen's wisdom: “Yet it would be your duty to bear it, if you could not avoid it: it is weak and silly to say you cannot bear what it is your fate to be required to bear.” No matter what happens to you, you will find a way to overcome; as humans, we are resilient. We bounce back.
8. "Most true is it that 'beauty is in the eye of the gazer.'" Jane Eyre is not a beautiful woman by conventional standards. Nor is Mr. Rochester a handsome man. Brontë is realistic: life is harder for Jane because she is not attractive. But Brontë is criticizing Victorian culture for putting so much value in beauty. Jane is an amazing person, beautiful or not. This is also a good argument for losing your judgmental streak. You'll be a happier person if you stop caring so much about appearances (which I know is easier said than done).
9. The possibilities for life are endless for those who take risks. Jane notes, “I remembered that the real world was wide, and that a varied field of hopes and fears, of sensations and excitements, awaited those who had the courage to go forth into its expanse, to seek real knowledge of life amidst its perils.” If Jane hadn't been brave, she might have returned to the cruel woman who raised her and never sought anything better for herself.
10. Don't be afraid to speak your mind. Jane Eyre is no shrinking violet. She confronts her evil aunt who mistreated her. She confronts Rochester after finding out he is married to another. On a separate occasion, she turns down another marriage proposal. She is not scared to voice her opinions when necessary. Sometimes confrontation is the key to letting go. It is much better to talk about things than to harbor unspoken resentments. Talking can also obviously heal relationships as well (as in the case with Rochester).
11. If you choose to get married, do so only for love. Jane Eyre is proposed to after she leaves Rochester, and she turns the man down. It is not because she doesn't think he's not a good person or not nice. It's because she doesn't think she should settle for anything less than true love. She'd rather be alone than marry someone who is not her kindred spirit. She states, "...I do not want a stranger--unsympathizing, alien, different from me; I want my kindred: those with whom I have full fellow-feeling."
6. Don't ever let anyone tell you you can't do something just because you're a woman. Take a look at this awesome passage and let it inspire you. Remember that this was published in 1847! "Women are supposed to be very calm generally: but women feel just as men feel; they need exercise for their faculties, and a field for their efforts, as much as their brothers do; they suffer from too rigid a restraint, to absolute a stagnation, precisely as men would suffer; and it is narrow-minded in their more privileged fellow-creatures to say that they ought to confine themselves to making puddings and knitting stockings, to playing on the piano and embroidering bags. It is thoughtless to condemn them, or laugh at them, if they seek to do more or learn more than custom has pronounced necessary for their sex.”
8. "Most true is it that 'beauty is in the eye of the gazer.'" Jane Eyre is not a beautiful woman by conventional standards. Nor is Mr. Rochester a handsome man. Brontë is realistic: life is harder for Jane because she is not attractive. But Brontë is criticizing Victorian culture for putting so much value in beauty. Jane is an amazing person, beautiful or not. This is also a good argument for losing your judgmental streak. You'll be a happier person if you stop caring so much about appearances (which I know is easier said than done).
9. The possibilities for life are endless for those who take risks. Jane notes, “I remembered that the real world was wide, and that a varied field of hopes and fears, of sensations and excitements, awaited those who had the courage to go forth into its expanse, to seek real knowledge of life amidst its perils.” If Jane hadn't been brave, she might have returned to the cruel woman who raised her and never sought anything better for herself.
10. Don't be afraid to speak your mind. Jane Eyre is no shrinking violet. She confronts her evil aunt who mistreated her. She confronts Rochester after finding out he is married to another. On a separate occasion, she turns down another marriage proposal. She is not scared to voice her opinions when necessary. Sometimes confrontation is the key to letting go. It is much better to talk about things than to harbor unspoken resentments. Talking can also obviously heal relationships as well (as in the case with Rochester).
11 bài học phụ nữ thế kỷ 21 có thể học được từ Jane Eyre
Jane Eyre
Jane Eyre là một nhân vật nữ chính độc đáo. Cô không đẹp, diện mạo khá là thô. Cô là người chịu nhiều thua thiệt, điều này bạn đọc có thể nhận thấy trong suốt cả chiều dài tác phẩm. Jane Eyre đã tìm cách vượt qua được quá khứ rối loạn, bần cùng. Cô đã làm điều đúng đắn cho chính mình. Cô là một ví dụ điển hình cho những người phụ nữ mạnh mẽ. Cô chỉ cho ta thấy được tầm quan trọng của việc tự lực cánh sinh. Cô tự cổ vũ mình mỗi khi phải thực hiện việc mà đối với một người phụ nữ là cực kỳ khó khăn. Tất cả những điều ấy khiến tôi thích “Jane Eyre”.
Khi được ra mắt công chúng, cuốn tiểu thuyết đã tạo nên một chấn động lớn. Có một người viết bài điểm sách đã bình luận rằng tác phẩm này “có lẽ được viết bởi một người phụ nữ chứ không phải là một tiểu thư.” Mọi người thấy chướng tai gai mắt trước việc Eyre trở lại với Rochester. Ấy vậy mà, ấn bản đầu tiên của tác phẩm vẫn được bán sạch trong vòng có sáu tuần lễ.
Cứ mỗi khi tôi gặp phải một phụ nữ chưa từng đọc qua cuốn tiểu thuyết này, ngay lập tức tôi khuyên cô ấy nên đọc liền.
Giới nữ có thể học được rất nhiều điều từ nhân vật chính Jane Eyre tuyệt vời. Và dưới đây là một số bài học sáng suốt được rút ra từ tác phẩm:
Thuở ấu thơ, Jane Eyre bị những người bà con xấu xa của mình hành hạ và làm cho khốn khổ. Trong suốt nửa đầu cuốn truyện, cô đã khóc rất nhiều trước những cư xử tàn nhẫn của những người nuôi nấng mình. Ông anh họ John là kẻ độc ác nhất. Anh ta thường xuyên khiến cô nhớ lại rằng mình là một đứa trẻ mồ côi, đám trẻ con không cho cô chơi cùng, cô bị nhốt trong căn phòng nơi chú cô qua đời. Thoạt tiên, Jane nuôi lòng oán giận. Trước khi rời nhà vào trường nội trú, cô đối mặt người cô của mình và về căn bản đã cắt đứt cái gia đình ấy khỏi cuộc đời của mình. Có ai mà sẽ không làm như thế? Nhưng cô đã học được rất nhiều về sự buông bỏ khi cô được gửi tới trường nội trú và kết bạn với một cô gái ốm yếu có tên Helen. Như lời của Helen, “cuộc sống đến với tôi quá ngắn ngủi nên không thể tiêu phí cho việc nuôi dưỡng lòng thù hận hay ghi nhớ những lỗi lầm.”
2. “Ý chí của bạn quyết định vận mệnh của bạn.”
Bạn có thể làm vất cứ việc gì bạn muốn. Điều đó là ở bạn và mức độ mong muốn thực sự của bạn với chuyện gì đó sẽ quyết định chuyện ấy có diễn ra hay không. Jane phải đối mặt với rất nhiều nghịch cảnh lúc còn trẻ. Mọi người thường xuyên đối xử tệ với cô và cô luôn bị có cảm giác rằng mình chả có gì đáng kể. Nhưng cô tin tưởng vào chính mình và khả năng của bản thân để tìm được cách vượt qua nó. Bất chấp việc không có gia đình, không có tiền bạc, cô vẫn tìm được việc gia sư và xoay xở sống tốt được. Và bạn có biết gì không? Mặc dù những điều tồi tệ xảy đến với cô hầu như trong suốt tác phẩm, Jane vẫn tiếp tục sống và về sau được hưởng hạnh phúc mãi mãi.
3. Hãy nói với anh chàng đó rằng bạn đã có ý muốn hẹn hò với anh ta!
Jane nói, “’… đối với tất cả phụ nữ, để cho một tình yêu thầm kín nhen lên trong lòng là một sự điên rồ, tình yêu ấy, nếu như không được đáp lại hay không được biết đến, chắc chắn sẽ tàn phá cuộc đời người nuôi dưỡng nó, còn nếu như được phát hiện và được đáp trả, giống như ma trơi, ắt hẳn sẽ dẫn tới những hành vi đê tiện và do đó sẽ không có lối thoát.” Thầm yêu trộm nhớ một anh bồi trong quán café hay một người bạn vẫn gặp mỗi ngày trên tàu điện ngầm sẽ chẳng đưa bạn tới đâu cả. Hãy đề nghị với anh ta một buổi đi chơi. Điều đó sẽ bớt đau khổ hơn nhiều so với việc cứ đứng ở xa xa rồi đặt hy vọng trong im lặng.
Khi trong đầu tất cả chúng ta cứ vấn vương mãi câu hỏi ai sẽ chăm nom Jane bây giờ khi cô phải rời xa Rochester, cô đã trả lời rằng, “tôi tự chăm sóc bản thân. Càng cô độc, càng không có bạn bè, tôi càng không chịu khuất phục, tôi sẽ càng tôn trọng bản thân mình.” Jane biết nếu cô kết hôn với người đàn ông đã có hôn thú với người khác này là sai trái cho dù cô yêu ông nhiều đến cỡ nào đi chăng nữa. Cô yêu thương và tôn trọng bản thân mình thật nhiều nên không thể kết hôn với người đã khiến cô mê muội đến thế (mặc dầu tôi biết, tôi biết về sau Jane sẽ kết hôn với ông ấy. Nhưng vào thời điểm đó, cô đã có đủ thời gian để suy ngẫm và thông suốt tình thế và đi đến kết luận của riêng mình, thà để cho Rochester thuyết phục cô rằng việc kết hôn sẽ không có vấn đề gì còn hơn).
5. Hãy lạc quan.
Lúc Jane Eyre còn trẻ, cô có khuynh hướng tội nghiệp bản thân mình. Và cô đã tội nghiệp mình rất nhiều! Cuộc sống của cô rất khốn khổ. Nhưng khi lớn tuổi hơn, cô bắt đầu nhận thấy trong cái rủi vẫn có cái may. Cô học cách sống hạnh phúc bất kể quá khứ của mình. Thậm chí cô còn thuật lại rằng lúc còn nhỏ, “ngay cả với tôi, cuộc sống cũng có những tia nắng yếu ớt.”
6. Đừng bao giờ để bất cứ ai nói bạn không thể làm được việc chỉ vì bạn là phụ nữ.
Hãy đọc đoạn văn tuyệt vời sau và để nó truyền cảm hứng cho bạn. Hãy nhớ rằng cuốn tiểu thuyết này được phát hành vào năm 1847 nhé! “Nói chung, phụ nữ được cho là rất yên ả: nhưng cảm nhận của phụ nữ cũng giống như của nam giới; họ cần rèn luyện khả năng của mình, họ cần một lĩnh vực để thể hiện những nỗ lực của mình, cũng nhiều không kém như những đồng nghiệp của họ; họ bị kềm hãm quá đỗi khắt khe, chịu đựng tình trạng tù hãm tuyệt đối, giống hệt như những gì nam giới phải chịu; và chính sự thiển cận trong suy nghĩ của những con người cùng thời có đặc quyền đặc lợi hơn đã cho rằng họ buộc phải giam hãm bản thân trong những công việc làm bánh, đan lát, chơi đàn và thêu thùa. Thật khinh xuất khi chỉ trích họ hay cười nhạo họ trong trường hợp họ làm nhiều hơn hay học hỏi nhiều hơn cái tập tục được tuyên bố là cần thiết cho giới tính của họ.”
Vẫn còn có một ý kiến sáng suốt khác nữa của Helen: “Ngay cả trong trường hợp cậu không thể né tránh được nó, nó chắc chắn vẫn là nghĩa vụ cậu phải gánh vác: sẽ thật là thiếu trách nhiệm và thiếu nghị lực khi nói rằng cậu không thể gánh vác những gì mà định mệnh của cậu bắt cậu phải gánh vác.” Cho dù có chuyện gì xảy ra với bạn đi nữa, bạn sẽ tìm thấy cách vượt qua; vì là con người, chúng ta dẻo dai, chúng ta sẽ hồi phục.
8. “Vẻ đẹp trong con mắt người nhìn” là chính xác nhất.
Theo những chuẩn mực thông thường, Jane Eyre không phải là một phụ nữ đẹp. Và Rochester cũng chẳng đẹp trai. Brontë rất thực tế: cuộc đời đối với Jane sẽ khó khăn hơn bởi cô không quyến rũ. Nhưng Brontë đang chỉ trích nền văn hóa thời Victoria vì đã đặt ra quá nhiều giá trị về nhan sắc. Jane là một con người khiến mọi người sửng sốt, cho dù cô có đẹp hay không. Đây cũng là một luận điểm thú vị đánh vào thói hay chỉ trích người khác. Bạn sẽ là một người hạnh phúc hơn nếu bạn đừng quan tâm quá nhiều tới diện mạo (điều này tôi biết nói bao giờ cũng dễ hơn làm).
9. Với những người mạo hiểm, khả năng có thể xảy ra trong đời là vô tận.
Jane viết, “tôi ghi nhớ rằng thế giới thực rất rộng lớn và là nơi chứa rất nhiều niềm hy vọng và nỗi sợ hãi, cảm giác và niềm hứng khởi, nó chờ đợi những ai có dũng khí tiến về phía trước, bước vào cõi rộng lớn của nó kiếm tìm kiến thức thực sự trong đời ở giữa những mối hiểm nguy.” Nếu như Jane không dũng cảm, cô có thể đã trở về với bà cô độc ác và không bao giờ tìm được bất cứ thứ gì tốt đẹp hơn cho chính bản thân mình.
10. Đừng e ngại nói ra những suy nghĩ của mình.
Jane Eyre không phải loại người nhút nhát. Cô đương đầu với bà cô độc ác, người đối xử tệ bạc với cô. Cô đối mặt với Rochester sau khi phát hiện ra ông đã có hôn thú với một người khác. Ở thời điểm sống tách biệt với Rochester, cô từ chối lời cầu hôn của một người đàn ông khác. Cô không ngại nói ra những suy nghĩ của mình khi cần thiết. Thỉnh thoảng đối mặt chính là chìa khóa cho việc buông bỏ. Nói ra những chuyện cần phải nói tốt hơn rất nhiều so với việc giấu đi và không bày tỏ niềm oán giận. Nói ra rõ ràng rằng cũng có thể hàn gắn được những mối quan hệ tình cảm (ví như trường hợp của Rochester).
11. Hãy chỉ kết hôn vì tình yêu.
Sau khi rời bỏ Rochester, Jane Eyre được ngỏ lời cầu hôn và cô đã từ chối. Không phải vì cô cho rằng đó là một người đàn ông không tốt hay không tử tế. Mà bởi cô nghĩ không nên kết hôn vì một điều gì khác ngoài tình yêu đích thực. Cô thà ở một mình còn hơn cưới một ai đó không phải người tri kỷ. Cô nói, “… tôi không muốn một người xa lạ – không có sự đồng cảm, trái ngược, khác biệt với mình; tôi cần người tri kỷ với mình: người mà tôi đồng cảm hoàn toàn.”
No comments:
Post a Comment