Có người nói với tôi, cái họ sợ nhất ở một người phụ nữ, đó là nước mắt. Nhưng tôi lại nghĩ khác, phụ nữ trở nên đáng sợ nhất là khi họ thản nhiên bất cần.
Là đau lòng, là tủi thân, là muôn vàn thứ vô hình vạn trạng. Thế mà vẫn cứ mạnh mẽ đi hết năm tháng ấy, chẳng níu cũng chẳng kéo lấy một lần. Bởi có lẽ có níu có kéo cũng vậy, chi bằng lặng thinh, xa nhau bình thản như thế.
Phụ nữ thích tự mình làm khổ mình. Họ lấy sự luỵ tình của bản thân làm rào cản ngăn cách mình với thế giới xung quanh. Họ tự cảm thấy có lỗi nếu mình dễ dàng quên đi điều gì đó, dù nó đã chết lâu rồi. Họ không cho phép ai đó lại gần, bởi cái suy nghĩ người này làm đau mình được, cớ gì người khác lại không?
Vậy là chỉ vì một vết thương mà đêm ngày tự đục khoét, rồi lại kêu lên rằng bản thân không còn có thể đón nhận thêm ai nữa, bởi vết thương cũ chưa lành. Một vết thương sẽ lành nếu để nó yên. Phụ nữ, có thể thản nhiên yêu đời, nhưng tuyệt đối không bao giờ được thản nhiên đau khổ.
Phụ nữ đáng sợ nhất là khi họ trở nên bất cần tình yêu và sống lí trí.
Phụ nữ nên hiểu được rằng chỉ khi họ biết cách yêu thương chính bản thân mình thì mới xứng đáng được người khác tôn trọng. Và bài học đầu tiên của việc yêu thương bản thân, đấy là sống đúng bản chất. Bản chất của phụ nữ là hồn nhiên, lạc quan yêu đời và tin vào hạnh phúc.
Chỉ cần chấp nhận quá khứ, trân trọng hiện tại và tin tưởng vào tương lai, phụ nữ sẽ luôn hạnh phúc với những gì mình xứng đáng được nhận. Có những người họ xa nhau như thế. Chi bằng cứ nhẹ nhàng không oán trách. Bởi họ thương thật lòng và yêu từ tâm. Cũng đau, cũng chênh vênh hoang hoải, nhưng họ biết cách chấp nhận, chọn cách thầm lặng xa nhau nhẹ nhàng thôi, giữ lại trong nhau những gì đẹp nhất.
Nguồn: HimHer
No comments:
Post a Comment