Friday, August 10, 2018

Tiếng Nói Lisa - Tiếng Nói Đẹp & Bản Lĩnh Của Một Người Yêu Nước Việt [Jeffrey Thai]



Không dưng tôi bỗng thấy mình có ý mong chờ được nghe tiếng nói ấy. Tiếng nói ấy có phần nào khàn và đục, chứ không hẳn là trong trẻo và dịu êm như những tiếng nói phụ nữ thường tình khác. Dẫu vậy, qua cách nói và giọng nói riêng biệt (với âm tr và âm r được nhấn mạnh hơn mức bình thường), tiếng nói ấy lại có một sức thuyết phục mãnh liệt.

Wednesday, July 25, 2018

Những Kẻ Cười Vui. Những Người Khóc Thầm - Jeffrey Thai


Cười hay khóc, đều là những động thái sống.  Vui hay buồn, đều là những trạng thái xúc cảm của con người.  Dẫu cười hay khóc, đời rồi cũng qua đi.  Dẫu vui hay buồn, lòng người vốn muôn đời là thế, sớm nắng chiều mưa.

**************************************************

Thursday, July 19, 2018

Trăm Năm Cô Đơn - Jeffrey Thai



Tại sao là trăm năm cô đơn mà không là ngàn năm cô đơn, hay là một độ dài cô đơn nào khác?  Là trăm năm cô đơn vì đó là nỗi cô đơn của con người, mà con người có may mắn lắm cũng chỉ sống đến trăm năm.  Có người nói:  tôi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn.  Người khác lại nói:  tôi có cuộc sống gia đình đề huề, hạnh phúc, cớ gì lại cô đơn chứ!  Một người khác nữa lại nghĩ rằng:  chỉ có những người bi quan, yếm thế, không hội nhập được với cộng đồng, với xã hội mới cảm thấy cô đơn. Có thực như vậy không?

Sunday, February 25, 2018

Bình Minh Sẽ Mang Em Đi - Jeffrey Thai


Có lần tôi tự hỏi:  Bình minh sẽ mang em đi đâu nhỉ?  Tôi chưa bao giờ hình dung ra được điều ấy.  Dẫu thế, tôi vẫn đồ chừng rằng, nơi ây - nơi bình minh sẽ mang em đến ấy - chắc hẳn là nhiều bướm và hoa, và có nắng đẹp với gió lành.

Trong tôi, thảng hoặc, vẫn tồn tại một ám tượng huy hoàng.  Đó là hình ảnh của một con đường làng uốn lượn, trải dài vô tận giữa một buổi sáng mùa Xuân rực rỡ, và hai bên đường là những cánh đồng hoa nhiều màu sắc, với những chú bướm xinh xinh bay nhảy tung tăng.

Tuesday, January 30, 2018

Những Kẻ Đi Sâu Vô Rừng - Jeffrey Thai



Chuyện kể rằng, ngày xưa có một nàng trinh nữ tuổi độ trăng tròn đã bỏ cuộc đời này mà đi.  Nàng đi sâu vào rừng.  Đi để quên mối tình chẳng bao giờ được đáp trả.  Đi để quên mình, quên một mảnh đời hồng nhan phận bạc.  Một ngày đông kia, đàn chim rừng nhìn thấy thây nàng dưới gốc cây.  Nàng đã chết trong rừng.