Bức ảnh trái me-keo hiện ra trước mắt tôi như một sự đánh thức. Đánh thức một ký ức tưởng như đã chết, vì nó đã lâu lắm rồi. Đó là ký ức tuổi thơ chỉ toàn niềm vui và hạnh phúc, mọi hình ảnh sao như đều rực rỡ, huy hoàng và ấm áp.
Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. TCS
Bức ảnh trái me-keo hiện ra trước mắt tôi như một sự đánh thức. Đánh thức một ký ức tưởng như đã chết, vì nó đã lâu lắm rồi. Đó là ký ức tuổi thơ chỉ toàn niềm vui và hạnh phúc, mọi hình ảnh sao như đều rực rỡ, huy hoàng và ấm áp.
Trạm cứu hỏa
Chuyện xảy ra vào cuối mùa hạ năm trước. Đó là một ngày rất nóng. Tôi rời nơi làm việc sớm hơn thường lệ để có chút ít thời gian đến nơi đạp xe quen thuộc, dù biết rằng đã khá trễ. Khi đến đó thì đã 8 giờ 30 tối, tôi dự định là sẽ đạp xe qua cầu vượt vào khu vực cánh đồng chỉ khoảng nửa tiếng thôi rồi sẽ quay lại. Qui định của cầu vượt là sẽ đóng cửa vào lúc 10 giờ tối, nên tôi nghĩ khi quay lại vào lúc 9 giờ thì không sao cả.
Tôi đến thành phố này vào một đêm băng giá mùa đông, khi mùa đông chỉ vừa mới bắt đầu - mùa đông của trời đất, cũng là mùa đông của cuộc đời, của một thuở nhan sắc cuối mùa. Bây giờ đã là mùa đông thứ năm. Nếu hỏi tôi điều gì ấn tượng nhất ở mùa đông nơi này, thì có lẽ đó là những ngày tuyết trắng - cả một vùng không gian trời đất được bao phủ toàn một màu trắng, vừa tinh khôi, vừa sáng rực lạ thường.
Những tiếng pháo giao thừa vừa nổ giòn tan ngoài kia. Có chút gì đó rộn rã và gợi nhớ trong thứ thanh âm quen thuộc ấy. Chợt nhớ nhiều lắm cũng đêm này của bốn năm về trước. Đêm ấy, tôi vừa đến thành phố này, trong cái giá lạnh của một đêm mùa đông; và với một cõi lòng cũng lạnh giá không kém của ... cuối mùa nhan sắc. Bốn năm, đã mười hai lần tôi ngồi xuống để viết về cuối mùa nhan sắc. Và ở giây phút này, tôi chợt muốn bắt mình phải ngồi xuống lần nữa, trong không gian này, để lại viết về cuối mùa nhan sắc lần thứ... mười ba.