Tết! Thanh âm ngắn
ngủi, giản đơn ấy vang lên: đứa trẻ thơ đang
chơi đánh đáo ngoài sân hay đang mải mê khóc nhè vòi vĩnh bỗng đột nhiên dừng
chơi, ngưng khóc, rối rít thay ngay manh áo mới, rồi ngoan ngoãn khoanh tay lễ
phép, rộn ràng chờ đợi những bao lì xì đỏ chói; cô thanh nữ xuân thì buông vội mảnh
khăn đang thêu dở, thẫn thờ nhìn ngắm dung nhan mình trong gương, rồi đưa tay
lên khẽ chạm vào đôi má hồng và đôi môi đỏ, mắt lấp lánh, sáng ngời niềm mơ hạnh
phúc về ngày cất bước vu qui; người mẹ bỏ dở nồi canh đang nấu, thất thểu bước
về phía bên song cửa, mắt buồn vời vợi hướng về một cõi trời xa, lặng lẽ tự hỏi
đến giờ sao đứa con đi xa vẫn mãi còn biền biệt chưa về; người ông khẽ khàng
đặt cặp kính lão xuống bàn, vào trong thay cho mình bộ y trang tươm tất nhất,
rồi trang nghiêm ngồi xuống bên ấm trà đang nghi ngút khói, mắt hướng về phía cánh
cửa chính, nôn nóng đợi chờ lũ con cháu sang thăm.