Cái chết có lẽ là điều sợ hãi bàng hoàng nhất đối với phần lớn
con người. Vì sợ nên ít ai muốn nói đến,
nghĩ đến; thậm chí còn tin rằng, việc đề cập đến nó có thể mang đến điềm bất trắc. Điều đó đã từ lâu trở thành lẽ thường của đời
sống: Con người luôn lảng tránh và lãng
quên sự chết. Khi còn nhỏ, con người nghĩ
rằng cái chết ở xa mịt mờ như khoảng cách từ mặt đất đến mặt trăng, nên chẳng bận
tâm làm gì. Lúc đến tuổi thành niên, với
nhiệt huyết sôi sục trong dòng máu trẻ, họ lao vào đời và bị cuốn phăng đi bởi
dòng sống cuồn cuộn của những hoài bảo và ước mơ, hòa lẫn với cả những tham vọng
và ảo vọng; họ trở nên quá bận rộn để phung phí thời gian vào việc nghĩ đến một
điều mà họ cho là quá viển vông như cái chết.
Khi tuổi già đến, lúc mà cơ thể họ ngày càng kiệt quệ và hư hao, cũng là
lúc tử thần thấp thoáng xung quanh như một bóng ma ám ảnh, hai từ cái chết lại trở
thành cấm kỵ và thường lập tức bị dập tắt ngay khi chưa kịp thoát ra khỏi bờ môi.
Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. TCS
Sunday, February 10, 2013
Sunday, February 3, 2013
Một Phút Tâm Tình Của Người Viễn Xứ
Subscribe to:
Posts (Atom)