Hắn choàng dậy từ sau một cơn mê. Bóng chiều nhè nhẹ buông phía sau bức mành. Chạm khẽ vào “con chuột”, hắn thấy hiện ra trước mặt mình là ảnh hình của một ai đó không quen. Vết khứa sâu trên cổ! Bình Minh. Vĩnh Long. Những chuyến phà trên sông Hậu… Trong tích tắc, bao ký ức thân quen dập dồn. Hắn ngỡ ngàng chạm vào đôi má. Ẩm ướt. Trơn tuột. Dường như ở đó vừa có một dòng sông. Chưa bao giờ là như thế. Lạ kỳ!
Đang ở đâu thế nhỉ? Hắn tự hỏi mình trên những dặm đường xa. Ngày đầu tiên. Vừa qua khỏi Alabama. Đang ở Mississippi. Phía trước, vài tiếng nữa thôi là biển chiều Biloxi. Những hàng cây hai bên đường thật đẹp. Như cảnh mộng. Chiếc xe mới toanh hảo hạng. Vừa lấy ra khỏi phi trường sáng nay. Cứ lao vun vút không ngừng nghỉ. Như con ngựa tuột yên cương. Tất cả hoàn hảo quá. Mới. Đẹp.
Nhưng không! Hắn thấy dường như có điều gì không ổn. Ở một đối nghịch khác, có những con người nào đấy đang sống những cảnh đời ngược lại. Khổ ải. Tang thương, Một bóng tối bất thần phủ chụp tâm trí. Một cơn đau bất thần cứ co thắt ở trong tim. Thoáng qua thôi nhưng rất thật. Và có vẻ như sẽ là một ám ảnh đậm sâu.
Ngày thứ mấy rồi nhỉ? Tư hay năm gì đó, có lẽ. Hắn tự trả lời. Rong ruổi miết. Đêm cứ đuổi ngày đi. Thời gian vùn vụt trôi. Những rừng cây xanh không còn nữa. Và bây giờ là đồi núi hoang trọc. Thế là từ bờ Đông đã sang đến bờ Tây. Đồi. Núi. Gió. Cát. Chỉ thế thôi. Và nắng. Nắng chói chang. Và con đường dài hun hút. Hàng trăm dặm. Không có ai. Không có gì. Im ắng quá! Mênh mông quá!
Trong không gian thăm thẳm ấy, một tiếng kêu rất sâu từ đâu vọng lại. Vong quốc à? Mất tất cả sao? Nghĩa là sẽ chẳng có nơi nào nữa để quay về? Giữa sa mạc khô cằn mông quạnh, hắn nghe mơ hồ tiếng ai nức nở “khóc một dòng sông”. Phía trước tất cả trở nên nhập nhòe. Ẩn hiện đâu đấy, bên vệ đường, là biển báo: "Bão cát có thể đi qua đây". Hắn mường tượng chiếc xe và mình cùng quay cuồng trong tâm bão. Giữa sa mạc không người.
Xưa, hắn có nghe người ca sĩ nào đó hát bài hát 7.000 Đêm Góp Lại: Bảy ngàn đêm góp lại thành lời, tường tận tình đời… Hắn đã nhẩm tính: Bảy ngàn đêm, vị chi tròn trèm hai mươi năm ròng. Bây giờ, hắn tập bắt chước người xưa, góp lại những đêm trường thao thức. Đã nửa nghìn đêm.
07.10.18
Jeffrey Thai
No comments:
Post a Comment