Phác thảo chân dung của giới trẻ Việt Nam
ngày hôm nay, người ta thấy hiện lên những đường nét của sự hoang mang, chán nản
và mất định hướng. Họ không biết tin và
nương tựa vào đâu, tin vào giá trị vĩnh hằng của những chân lý mà họ đã học được
hay tin vào những giá trị thực tế đang thống trị xã hội và đang diễn ra trước mắt
họ trong từng ngày giờ sống. Niềm tin
sao hụt hẫng quá! Họ không biết nên sống
như thế nào là đúng, bám chặt vào cái cũ hay theo đuổi cái mới mà phần lớn đến
từ nước ngoài trong một không gian toàn cầu hóa. Đúng và sai sao nhập nhòa quá! Hiện giờ, họ không có quyền tự do để lựa chọn
và quyết định số phận của mình. Nhưng
ngay cả khi họ được trao ban cho những quyền đó, người ta cũng không chắc là họ
có thực sự biết là mình nên lựa chọn gì và quyết định số phận của mình ra sao
không.
Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. TCS
Saturday, March 30, 2013
Saturday, March 23, 2013
Hỏi và Đáp với Richard Clayderman (Bài dịch bởi Jeffrey Thai)
Richard Clayderman, tên thật là Philippe Louis Pages, sinh ngày 28-12-1953 ở ngoại ô Paris, say mê nhạc ngay từ tuổi lên năm, khi cha anh, một giáo viên piano của Nhạc viện Paris đặt anh bên cạnh cây đàn dương cầm, và chỉ trong một thời gian rất ngắn, Philippe đã có thể đọc những nốt nhạc, thậm chí còn rành rọt hơn cả nói tiếng Pháp bản ngữ.
Xuân Lạnh
Bây giờ là những ngày cuối tháng ba - những ngày được mặc định
là thời điểm bắt đầu cho một mùa xuân mới của đất trời Bắc Mỹ. Cứ ngỡ rằng cái vòng tuần hoàn bốn mùa của tạo
hóa sẽ xoay chuyển theo lệ thường, như vốn luôn là thế, từ nhiều trăm năm: Sau mùa đông băng giá sẽ là mùa xuân ấm nồng.
Tuesday, March 19, 2013
Monday, March 18, 2013
Nỗi Buồn Hư Vô
Nỗi buồn phủ
xuống đời tôi như một màn sương bạc. Màn
sương ấy mỏng manh nhưng chưa hề bao giờ tan biến. Nếu ví lòng tôi như những triền núi nhấp nhô,
cô miên và sừng sững giữa đất trời, thì
nỗi buồn ấy tựa như những áng mây lạnh, cứ mãi lượn lờ bám dọc theo những rãnh
núi cô đơn. Tôi vẫn còn nhớ, lần đầu tiên
trong đời được tận mắt ngắm nhìn những ngọn núi thật cao, tôi tưởng chừng như đã
bắt gặp chính bóng dáng của tâm hồn mình, lẩn khuất đâu đó, trên tầm cao vời vợi ấy. Tâm hồn ấy hoang vu và lẻ loi giữa một cõi
mênh mông khôn cùng. Tôi yêu núi từ đấy
và yêu luôn cả nỗi buồn. Dẫu bất kỳ ở một
không gian nào, chỉ cần chợt thoáng nhìn thấy những đồi núi chơ vơ là lòng tôi
chùng hẳn xuống, thấy bâng khuâng thật nhiều như lúc một cố nhân vừa gặp lại một
cố nhân.
Sunday, March 10, 2013
Mưa Rừng III: Live Concert in Saigon
Live Concert in Sài Gòn - Mưa Rừng
THỜI GIAN:
20h ngày 20/10/2012
ĐỊA ĐIỂM: Nhà Hát Bến Thành
06 Mạc Đỉnh Chi, P. Bến Thành, Q.1, Quận 1, TP.HCM
Tham gia: Đan Trường, Hồ Ngọc Hà, Cẩm Ly, Nhật Tinh Anh, Giao Linh, Quốc Đại, Noo Phước Thịnh, Huy Vũ, Tommy Ngô, Linda Trang Đài, Chí Tài, Hoài Linh,...
Chương trình chỉ phát vé mời.
Saturday, March 9, 2013
Có Một Anh Hùng Như Thế
Khi đọc lịch sử cổ đại nước nhà, chúng ta đã quen với việc nghĩ
rằng người anh hùng phải là người có tài năng siêu việt, với khả năng đóng góp
vô cùng to lớn trong việc bảo tồn giang san gấm vóc. Những anh hùng vang danh trong lịch sử như Trần
Hưng Đạo, Nguyễn Huệ, Lý Thường Kiệt, Lê Lợi, Trần Quốc Toản... thường hiện lên
trong suy nghĩ của chúng ta, ít nhiều với dáng vẻ như là một vị thánh hơn là một
con người của phàm trần. Khái niệm anh hùng
thường được xét đến, nghĩ đến với một diện rộng và một ý nghĩa sâu như thế.
Người Việt Kỳ Thị Người Việt - Một Vấn Nạn Dân Tộc
Tôi vốn ngại
viết về những điều không hay của người Việt.
Lý do là vì tôi thấy rằng không có nhiều người Việt có thể vượt qua được
cái sĩ diện hão về dân tộc mình để đối diện với sự thật. Với một dân tộc mà mặt bằng về trình độ dân
trí chưa được cao thì điều đó cũng chẳng có gì là lạ. Những
con người sĩ diện hão này thường xuyên quăng ra một cái “mũ” rất quen thuộc để chụp lên đầu người viết: “ Là
người Việt sao lại đi nói xấu người Việt!” Chỉ một câu nói thôi mà đã bộc lộ hết ra sự thiếu hiểu biết và vô lý của
người nói. Có người Việt nào lại muốn đi
nói xấu chính dân tộc của mình? Đó là một
điều chẳng đặng đừng. Khi những điều “xấu
xí” đó là những điều có thật, đã và đang tàn phá nhân cách sống của cả một dân
tộc, thì với những con dân Việt có trách nhiệm và lương tâm, thiết tưởng không
thể nào không nói đến chúng được.
Subscribe to:
Posts (Atom)