Không dưng, em đem nhớ và thương cất vào trong tim để ủ sầu đời con gái.
Có lẽ mây chiều chiều nay đi vắng, nên bầu trời xanh chợt thấy chút ngẩn ngơ. Ngẩn ngơ, rồi u hoài tiếc nuối vô bờ một khung trời thơ, thuở mây và trời cứ xoắn xít bên nhau mãi không rời. Ngẩn ngơ, rồi chợt thấy trong lòng dâng đầy bâng quơ những thương và nhớ. Mà chuyện nhớ và thương muôn đời là chuyện của con tim, nào có ai can thiệp được bao giờ.