Saturday, May 12, 2012

Lá Đổ Muôn Chiều




Trời mùa thu nhiều gió. Gió thu không vần vũ tơi bời. Gió chỉ khẽ luồn qua những khe lá úa vàng, rồi gió khẽ khàng lay động làm lá rơi. Lá rơi lìa cành, như nỗi buồn rơi rụng khỏi buồng tim. Lá không lao thẳng xuống mặt đất bên dưới. Lá nghiêng chao, vương vấn khoảng không mênh mông, như nỗi buồn vương vấn nơi xuất phát chào đời. Cứ thế lá la đà, bay bay; lá đổ khắp muôn chiều.


Lá đổ khắp muôn chiều những chiếc lá úa phôi phai. Có những chiếc lá đổ về phía lối em đi qua. Lối mòn nhỏ ấy còn hằn sâu những bước chân em: luyến tiếc, ngập ngừng. Những giọt nước mắt long lanh trào khỏi khóe mắt em. Lăn xuống. Rớt trên những chiếc lá thu vàng. Tiếng nước mắt rơi, nghe thật khẽ. Trong lòng em, cũng vọng vang một thanh âm thật khẽ của sự vụn vỡ, rụng rơi: một dĩ vãng, một tình yêu. Những chiếc lá khô kêu lên xạc xào khi chân em bước nhanh hơn. Những bước chân em đi trở nên thật dập dồn. Cứ như để trốn chạy. Cứ như để chối từ: "Không! Đời em có một dĩ vãng nào đâu!"

Lá đổ khắp muôn chiều những chiếc lá úa phôi phai. Có những chiếc lá rơi trên vai anh gầy guộc. Đôi vai gầy ấy trĩu nặng một gánh tình quan san: tình sầu, tình xa. Lá không bám trên vai anh lâu. Lá sa xuống, gợi hình ảnh một giọt sầu rơi rụng. Nhìn lá rơi, anh học về... sự tàn phai. Thôi thì, anh sẽ cố mà quên. Anh sẽ cố mà nhủ với lòng mình rằng: "cầm bằng như không biết mà thôi". Đành xem rằng những gì chúng mình đã có với nhau chỉ là hư ảo ... Có một vài chiếc lá còn sót lại trên mặt đất hoang vu, bên cạnh dòng sông rộng. Thôi đành để chúng theo dòng nước cuốn trôi.


Lá đổ khắp muôn chiều những chiếc lá úa phôi phai. Có những chiếc lá rơi đầy mái thuyền hoa lạnh lẽo. Chiếc thuyền ấy đưa em đi chiều thu này, một lần và mãi mãi. Thu và chia ly: sự kết hợp buồn đến lạ! Buồn chất đầy dáng em thướt tha, nhỏ bé. Buồn làm chòng chành cả chiếc thuyền côi. Thuyền xoay tròn trên dòng sông nước xoáy, nên buổi em đi, trời đất như điên đảo quay cuồng. Có những chiếc lá quay vòng giữa trời đất mênh mông. Rồi rơi xuống, phủ ngập hồn em một màu lá chết. Lá lấp đầy lên những dấu vết rêu phong. Em không còn tìm thấy nữa, lối mòn dẫn dắt em về bến bờ ân tình cũ.

Đêm mùa thu nhiều gió, nên lá vẫn khẽ khàng rơi. Lá rơi thật chậm, nên đêm bỗng hóa thật dài. Mà không! Lá và đêm có gì gắn kết? Đêm dài vì lòng người buồn quá. Khi lòng người buồn, đêm chẳng buồn trôi. Đêm cô liêu, đối diện với bóng mình in trên vách, người thấy đời như một giấc mộng phù du, thấy tình như bóng ma trơi chập chờn. Đêm về sáng, đời sao buồn thăm thẳm, mênh mông chi lạ; khi người chợt nghiêng mình và nhận ra rằng, bên cạnh mình là một khoảng trống lặng câm.

Lá đổ muôn chiều, ôi, những chiếc lá thu phai - những chiếc lá như những mảnh tình mong manh. Khi đêm về là lúc lá nói lời hấp hối. Khi thu về là lúc tình nói lời chia xa. Khi em xa rồi là lúc đời anh là cả một trời lá úa. Gió đã đưa chiếc lá nào về một phương trời thật xa. Mình anh ở lại đây, thấy nhung nhớ thật đầy. Nhớ em, anh chỉ còn biết mải mê tìm. Tìm trong vùng ký ức xa xăm ngày cũ, hình ảnh của một khóe mắt, một làn môi. Tìm trong tiếng hát thân thương ngày cũ, dư âm của những lời tình tự... xa rồi. 


Em giờ như một chiếc lá cuối trời!    


                                23/10/2011
Jeffrey Thai


1 comment:

  1. Không hiều sao mỗi lần nghe lại bản nhạc này, em đều nghĩ đến hai câu thơ của Hàn Mặc Tử:

    "Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
    Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi..."

    Em Toàn.

    ReplyDelete