Nghìn trùng xa cách,
Người đã đi rồi,
Còn gì đâu nữa,
Mà khóc với cười…
Gặp gỡ và chia phôi là những định mệnh của cuộc đời. Chúng dường như đã được xếp đặt trước từ muôn lượng tiền kiếp. Một ngày, ta bỗng gặp người thật tình cờ, không hề hẹn trước, như mây và gió gặp nhau trên bầu trời cao. Quấn quít, hẹn hò, gửi trao; ta và người trở nên gần gũi như chẳng bao giờ có thể gần hơn thế nữa. Mọi ranh giới đã bị xóa bỏ để người và ta như chỉ một thực thể, chỉ một tâm linh. Rồi một hôm kia, gió theo đường gió, mây bay đường mây, theo hai ngả đường riêng biệt. Người ra đi, bỏ ta ở lại đằng sau chơi vơi. Và thế là ta với người chia phôi, giữa người với ta là… nghìn trùng xa cách.
Nếu gặp gỡ là sự bắt đầu thì chia phôi là sự kết thúc. Nếu gặp gỡ là buổi ban mai thì chia phôi là buổi hoàng hôn. Bắt đầu và ban mai thường vui như tiếng pháo nổ. Tiếng pháo nổ vui và giòn như nhịp đập rộn rã của con tim – con tim đang yêu. Sau tiếng pháo nổ giòn tan đó là những xác pháo rơi lả tả. Chia phôi và hoàng hôn buồn như những xác pháo tả tơi ấy, nằm chơ vơ trên nền đất hoang lạnh. Có bắt đầu ắt có kết thúc: điều đó đã gần như là một qui luật bất biến. Và kết thúc nào cũng buồn, cho dù là kết thúc đã được đoán định trước. Kết thúc giữa người và ta không hề được đoán định trước, nên nó càng buồn và ta thấy lòng mình buồn đến… thiên thu.
Khi người đi rồi, lên chuyến xe về miền quá khứ, là lúc lũ kỷ niệm cũng bỏ ta mà đi. Kỷ niệm trước, kỷ niệm sau, kỷ niệm nào cũng còn nguyên dấu tình si: những đóa hoa khô ép trong trang sách học trò của một thời hoa bướm - những đóa hoa ta đứng chờ để trao cho người vào mấy bận trường tan, vạt tóc người trao ta trong một buổi hẹn hò - vạt tóc ta vẫn hằng chắt chiu, gìn giữ để ấp ủ mãi một mùi hương. Ta đứng đây, giữa đám khói tàn chuyến xe vừa bỏ lại, trong một chiều mưa gió, thấy lũ kỷ niệm nối gót theo người vào vùng dĩ vãng nhạt nhòa: hoa rồi sẽ tan, tóc rồi sẽ bay. Rồi sẽ chẳng còn lại gì. Chỉ còn lại giữa người và ta một… nghìn trùng xa cách.
Ta đứng đây giữa gió bão đầy trời chiều tiễn biệt, thấy người mình như hóa đá, thấy lòng mình quá xanh xao. Ta không cười vì không thấy có gì vui. Ta cũng không khóc vì ta có buồn đâu. Chỉ cảm thấy lòng dại khờ thôi và một chút đớn đau. Nhưng khi lòng dại khờ, trống vắng là lúc vạn vật vô nghĩa, có cười hay khóc cũng có ý nghĩa gì đâu. Và đớn đau của ta dường như không đủ lớn để khiến ta thét gào, nên ta thấy mình chỉ đứng trơ vơ giữa một trời giông bão mà dõi theo bước người thôi. Có một khoảnh khắc, ta chợt như muốn quị xuống, mò tìm nơi dấu chân người bỏ lại một vài hạt cát đã bám lấy gót chân người, và rồi ấp ủ trong đôi bàn tay mình để tìm chút bóng hình xưa. Nhưng than ôi, gió mưa đã quét sạch chúng lâu rồi!
Nghìn trùng xa cách,
Người đã đi rồi,
Còn gì đâu nữa,
Mà giữ cho người…
Giữa người và ta giờ chẳng còn lại gì. Lời chia ly đã nói: người ra đi, ta ở lại. Lần chia phôi này là chấm hết, là thiên thu. Chẳng còn lý do gì để ta giữ lại những dấu tích ân tình mà người và ta đã có với nhau. Đã đến lúc ta phải hoàn trả cho người tất cả, hoàn trả trong niềm tê tái của con tim. Ta phải hoàn trả để người đi được nhẹ nhàng, không còn băn khoăn về một thời luyến ái xa xưa, để mưa bên chồng mai này không làm người bỗng dưng chợt nhớ, để người mới ấy của người không bao giờ phải có phút giây đắn đo, lo ngại. Ừ, thì người có một mối tình xưa, nhưng người đã bỏ lại nó ở đằng sau lâu rồi, người thậm chí còn chôn sâu nó vào trong lòng huyệt lạnh để nó không bao giờ còn có thể sống lại.
Ta xin trả cho người cả một câu chuyện dài tình yêu. Trong câu chuyện ấy có những đoản chuyện ngắn, những đoản chuyện dài, có nhiều những phút vui và có ít hơn những phút buồn. Ta nhớ thật tỉ mỉ từng phút giây ta đã ở bên người vì mỗi phút giây sống bên người, ta có cảm giác như ta hai lần được sống. Trên tất cả, ta nhớ nhất là những lúc người cười. Lúc người cười là lúc tim ta vui sướng nhất. Đã có lần ta nói với người rằng ta sẽ làm bất kỳ điều gì để người có thể vô tư mà cười như thế suốt cả một đời này. Có lẽ người không tin ta, có lẽ người sợ ta không làm được điều đó, nên người đã bỏ ta chăng?
Ta xin trả cho người những ngày tháng êm trôi cũ. Những ngày tháng ấy có người, đời ta như một giấc mơ và ta đã ước rằng ta có thể cứ mơ như thế mãi mãi. Mỗi buổi sáng, ta dìu người vào bên bờ rừng vắng, hát người nghe khúc hát ca tụng bình minh. Trưa về, ta ru người ngủ trong làn gió ấm nồng. Đêm đêm, ta dìu người đi trên những đường phố vắng, dưới ánh trăng thanh và thầm thì vào tai người những lời nói yêu thương, ngọt ngào nhất. Bây giờ, giấc mơ ấy đã tan. Lòng ta chẳng khác gì một bãi chiến trường đã tan hồi trống trận, và ngoài kia, trên mặt đất là những xác thây phơi. Đã đến lúc ta phải dọn dẹp bãi chiến trường ấy mà trao trả cho người.
Tình ta với người vốn nhiều mật ngọt hơn đắng cay. Những lời yêu thương tưởng sẽ tiếp nối trong suốt những chặng đường còn lại. Nhưng người bỗng rẽ lối, cho ta chợt thấy mình chơi vơi và lần đầu tiên, ta thấy người thốt lời cay đắng. Lời chua cay người trao ta trong nỗi bẽ bàng, chua xót của lòng ta, làm ta thêm niềm thương tổn. Ta thấy mình đau hơn, khi mất người, lại còn mất luôn cả những hoài niệm dấu yêu. Tình yêu vốn muôn đời là thế. Yêu thương càng nhiều, chua xót càng nhiều hơn. Ta yêu người hơn chính cả bản thân ta, nên ta không trách người dại khờ, nông nỗi. Thôi thì, cả chút chua cay, vụng dại, ta cũng xin trả nốt cho người.
Và ta cũng xin trả nốt cho người nụ cười héo hắt buổi chia phôi. Hằn sâu trong tim ta là những nụ cười của người sáng trong, rực rỡ; ta đã trả hết chúng rồi, thế thì giữ lại làm gì chút héo hắt bờ môi. Giây phút chia phôi mưa rơi thật lặng lẽ và ta thoáng thấy trong mắt người chút ngấn lệ ướt mi. Đó là lệ của người hay chỉ là nước mưa rơi? Có là chi, thì thôi, xin người cứ nhận lại. Và chút lời thương sau cùng người thốt khi quay lưng, khi bầu trời bỗng chuyển sang mưa giông vần vũ, ta cũng xin trả nốt và xin người hãy nhận lấy giùm ta.
Và ta cũng xin trả nốt cho người nụ cười héo hắt buổi chia phôi. Hằn sâu trong tim ta là những nụ cười của người sáng trong, rực rỡ; ta đã trả hết chúng rồi, thế thì giữ lại làm gì chút héo hắt bờ môi. Giây phút chia phôi mưa rơi thật lặng lẽ và ta thoáng thấy trong mắt người chút ngấn lệ ướt mi. Đó là lệ của người hay chỉ là nước mưa rơi? Có là chi, thì thôi, xin người cứ nhận lại. Và chút lời thương sau cùng người thốt khi quay lưng, khi bầu trời bỗng chuyển sang mưa giông vần vũ, ta cũng xin trả nốt và xin người hãy nhận lấy giùm ta.
Nghìn trùng xa cách,
Đời đứt ngang rồi,
Còn lời trăn trối,
Gửi đến cho người…
Ta không khóc buổi chia phôi, ta không muốn người thấy ta nhỏ những giọt lệ yếu đuối. Nhưng có một niềm riêng, một niềm đau ta giấu ở trong tim: “Người đi một nửa hồn ta chết, một nửa hồn kia bỗng dại khờ”. Ta biết lắm, người đi rồi, đời ta như cánh diều đứt dây. Diều đứt dây còn mong gì vẫy vùng giữa trời cao bát ngát. Người đi rồi, đời ta hấp hối những hơi thở sau cùng. Tiễn người đi, ta đã trả hết cho người những kỷ vật tình yêu. Còn lời trăn trối này, ta gửi đến người như một lời vĩnh biệt vì người với ta chẳng bao giờ còn gặp lại.
Nghìn trùng xa cách,
Người cuối chân trời,
Đường dài hạnh phúc,
Cầu chúc cho người…
Bây giờ, giã từ vùng trời tình yêu của người và ta, người đã về một phương trời thật xa. Nơi phương trời ấy, chắc hẳn người đang được vỗ về, âu yếm bởi một đôi bàn tay đủ mạnh để bao bọc cho người một đời nhung gấm. Trong cơn hấp hối cuối đời, ta thấy mình lại thêm một lần nông nỗi: ta cầu chúc cho người một đời yên vui, hạnh phúc; dẫu rằng, hình ảnh người trong vòng tay xa lạ đang xiết nát trái tim ta, mỗi một nụ cười của người bên người tình mới là một nhát cắt lên trái tim ta. Thế mới hay vì sao người ta thường nói: khi yêu con tim trở nên mù lòa, khờ dại.
03/02/2012
Jeffrey Thai
No comments:
Post a Comment